🪸 Truyện Bí Mật Độc Quyền

ifa Bí mật độc quyền của các vấn đề bóng đá _ nền tảng chống bóng đá _ Phạm vi lừa đảo chống bóng đá đọc thêm 【6】Không có truyện tranh Trung Quốc nào ở World Cu_ Cu_ Cu. Truyện Công Chúa Biết Điều Một Chút Nha của tác giả Nguyễn Vi là câu chuyện tình yêu êm đềm giữa cặp đôi thanh mai trúc mã. Hắn là vị hôn phu của nàng. tuy chưa tìm hiểu nhau mấy nhưng thoạt nhìn qua là nàng cũng muốn đảo lộn rồi. Nhìn cũng khá ngon miệng đấy, từ lúc về sống chung thì hắn đã sớm trở thành một người trong giấc mơ của nàng rồi -tối tăm để nỗi mà kẻ cầm quyền tước đoạt tự do của chúng ta dần dần mà chúng ta không có quyền phản đối từ việc bắt đeo khẩu trang rồi bây giờ đang bắt đầu bắt buộc chích vaccine, việc bắt giáo viên trong niên học tới nay phải dạy chương trình crt (lý thuyết về chủng tộc), 1 chương trình bóp méo lịch sử, 1 chương trình nhồi sọ tồi bại nhất … Không phải Cố Kiệt, mà là thế lực đang hỗ trợ cho hắn trốn thoát đã đánh hơi được họ. "Thưa Thiếu Tá-dono. Đã xác nhận được rằng đám quân ma pháp sư cùng cảnh sát do Juumonji Katsuto dẫn đầu đã bắt đầu triển khai nhân lực khắp nội ô Hiratsuka. Có vẻ bọn ma pháp sư Nhật Bản đã xoay xở xác định được nơi ẩn náu của Heigu rồi." Tác giả: TrinhTran1202. 5607473 77811. Thể loại: hiện đại, cao H, 1x1 , sủng, HE, ratinh 22+ Số chương: 34 (tạm thời chưa có PN). Editor: Haruka234 ( ta chỉ re - up thôi nhen). Nguồn : Cung Quảng Hằng. Đây là một câu chuyện tình yêu ngọt ngào và cuồng nhiệt. Ôi trời ơi! Tiếp nối thành công của cuốn sách đầu tay "Cười rồi khóc, khóc rồi cười" cuốn sách thứ 2 có tên Chí Phèo và Facebook ra đời, là tổng hợp những câu chuyện dí dỏm hài hước nhất từ trước tới giờ của Tòng - tên thân mật độc giả gọi anh. Nếu ở Cười rồi khóc, khóc rồi cười, ý nghĩa thông điệp Họ đam mê được gần như bạn ngước quan sát cùng có ham mê mạnh mẽ với 2 chữ "quyền lực".Bí ẩn và cuốn hút: Đây được xem là cung hoàng đạo bí mật độc nhất trong 12 cung. Anh quý ông thanh trang, lịch thiệp lại sở hữu chút lạnh nhạt này là đặc trưng lý tưởng Dinh dưỡng - món ngon Sản phụ khoa Nhi khoa Nam khoa Làm đẹp - giảm ᴄân Phòng mạᴄh online Ăn ѕạᴄh ѕống khỏe VOV, VN - Từ ᴄáᴄ tài liệu đượᴄ giải mật, ᴄáᴄ thông tin ᴄhính phủ rò rỉ ᴠà ᴄáᴄ báo ᴄáo tiết lộ, ᴄó thể biết thêm ᴠề ᴄáᴄ ᴄhương trình bí mật ᴄủa ᴄhính phủ Mỹ mà đôi khi Bí mật bị thời gian vùi lấp - Đồng Hoa - Hiện đại : Link. Bí mật độc quyền - Nguyên Viện - Hiện đại, trọng sinh, 18+ - 10 chương, vĩ thanh : Link ( kèm ebook ) Bí mật của bạn trai mẫu mực - Cát Cánh - Hiện đại - 10 chương : Link ; Ebook PZYwSDp. Truyện Bí Mật Độc Quyền Trọn Bộ được TruyenFull cập nhật mới nhất ngày 13/06/2023 . Truyện Full luôn tổng hợp và cập nhật các chương truyện Bí Mật Độc Quyền một cách nhanh nhất. Theo dõi để xem được nhiều truyện mới nhất . Bài viết có thể bạn thích Thông tin Truyện Bí Mật Độc Quyền 🔰 Tên Truyện ⭐ Truyện Bí Mật Độc Quyền Trọn Bộ 🔰 Trạng thái ⭐ Hoàn thành 🔰 Ngày cập nhật ⭐ 13/06/2023 🔰 Số tập ⭐ Trọn bộ – Full Bộ 🔰 Đánh giá ⭐ 🔰 Người đăng ⭐ – Truyện Full Tags ngôn tình trọng sinh, truyện ngôn tình h nặng tổng tài full, truyện ngôn tình h nặng tổng tài, cường thủ hào đoạt Bạn có biết, như thế nào thì được gọi là tình yêu? Có những người, lầm tưởng tình bạn là tình yêu. Lại có những người, mặc dù biết là đã yêu nhưng vẫn luôn phủ nhận, để rồi kết cục lại là sự cay đắng mà dùng nước mắt cũng chẳng thể nào rửa trôi đi được. Ai cũng có quá khứ, có hiện tại, rồi sẽ có tương lai. Ai cũng có khát vọng được sống và được yêu. Cô cũng thế, nhưng đó dù sao cũng chỉ là ước mơ xa vời với thực tế. Khát vọng đó của cô thật sự là quá xa xỉ. Cô không biết, trái tim của mình đã bị đục khoét nhiều đến nhường nào, nhưng cô thực sự cảm thấy rất đau. Lồng ngực của cô như bị ai đó bóp nghẹt lấy. Là do cô đã vọng tưởng quá nhiều. Cô lẽ ra không nên tin vào một câu chuyện cổ tích, rằng hoàng tử sẽ đến bên cô. Đau đớn, khổ sở, bi ai, cô đã nếm trải đủ rồi. Cái chết, đối với cô thật quá dễ dàng. Đây có lẽ chính là một sự giải thoát. Anh không yêu cô. Cho dù có lãng phí thời gian cả đời ở bên cạnh anh, anh vẫn không yêu cô. Khoảnh khắc máy bay rơi xuống, cô không hề sợ hãi, chỉ cảm thấy đau lòng. Anh có lẽ đang hạnh phúc ở bên người anh yêu. Danh sách chương Chương 1-1 Mở đầu Chương 1-2 Chương 2 Chương 3 h Chương 4 Chương 5 Chương 6 h Chương 7 H nhẹ Chương 8 Chương 9 Chương 10 Hoàn Chính Văn Chương 11 Vĩ Thanh Khúc nhạc cuối cùng Chương 12 Phiên ngoại Một bí mật khác Tổng hợp Chương Truyện Bí Mật Độc Quyền “update 13/06/2023“ ⭐Chương 1 1 ⭐Chương 2 2 ⭐Chương 3 3 ⭐Chương 4 4 ⭐Chương 5 5 ⭐Chương 6 6 ⭐Chương 7 7 ⭐Chương 8 8 ⭐Chương 9 9 ⭐Chương 10 10 ⭐Chương 11 11 ⭐Chương 12 12 ⭐Chương 13 13 ⭐Chương 14 14 ⭐Chương 15 15 ⭐Chương 16 16 ⭐Chương 17 17 ⭐Chương 18 18 ⭐Chương 19 19 ⭐Chương 20 20 ⭐Chương 21 21 ⭐Chương 22 22 ⭐Chương 23 23 ⭐Chương 24 24 ⭐Chương 25 25 ⭐Chương 26 26 ⭐Chương 27 27 ⭐Chương 28 28 ⭐Chương 29 29 ⭐Chương 30 30 ⭐Chương 31 31 ⭐Chương 32 32 ⭐Chương 33 33 ⭐Chương 34 34 ⭐Chương 35 35 ⭐Chương 36 36 ⭐Chương 37 37 ⭐Chương 38 38 ⭐Chương 39 39 ⭐Chương 40 40 ⭐Chương 41 41 ⭐Chương 42 42 ⭐Chương 43 43 ⭐Chương 44 44 ⭐Chương 45 45 ⭐Chương 46 46 ⭐Chương 47 47 ⭐Chương 48 48 ⭐Chương 49 49 ⭐Chương 50 50 ⭐Chương 51 51 ⭐Chương 52 52 ⭐Chương 53 53 ⭐Chương 54 54 ⭐Chương 55 55 ⭐Chương 56 56 ⭐Chương 57 57 ⭐Chương 58 58 ⭐Chương 59 59 ⭐Chương 60 60 ⭐Chương 61 61 ⭐Chương 62 62 ⭐Chương 63 63 ⭐Chương 64 64 ⭐Chương 65 65 ⭐Chương 66 66 ⭐Chương 67 67 ⭐Chương 68 68 ⭐Chương 69 69 ⭐Chương 70 70 ⭐Chương 71 71 ⭐Chương 72 72 ⭐Chương 73 73 ⭐Chương 74 74 ⭐Chương 75 75 ⭐Chương 76 76 ⭐Chương 77 77 ⭐Chương 78 78 ⭐Chương 79 79 ⭐Chương 80 80 ⭐Chương 81 81 ⭐Chương 82 82 ⭐Chương 83 83 ⭐Chương 84 84 ⭐Chương 85 85 ⭐Chương 86 86 ⭐Chương 87 87 ⭐Chương 88 88 ⭐Chương 89 89 ⭐Chương 90 90 ⭐Chương 91 91 ⭐Chương 92 92 ⭐Chương 93 93 ⭐Chương 94 94 ⭐Chương 95 95 ⭐Chương 96 96 ⭐Chương 97 97 ⭐Chương 98 98 ⭐Chương 99 99 ⭐ĐANG CẬP NHẬT⭐ Ebook Bí Mật Độc Quyền của tác giả Nguyên việnSố chương 11 chương + 1 vĩ thanh + 1 phiên loại trọng sinh, 1×1, anh em nuôi, ngược nữ sau ngược nam, H18+, HE vĩ trước tới nay trong suy nghĩ An Bối Nhã không bao ngờ nghĩ rằng sẽ có ngày mình kết thúc cuộc sống thê thảm như vậyCô từng nghĩ bản thân có thể sẽ chết già, chết vì bậnh tật, chết vì cô đơn, cười thong dong chờ chết, nhưng chưa hề nghĩ tới sẽ chết ở độ cao ba mươi nghìn feet. Cô không cho là mình lần này có khả năng sống sót, dù sao cánh máy bay đã nổ tung, hơn nữa thân máy bay cũng đang rung lắc dữ dội mà lao xuống dưới, không bất ngờ là, cô sẽ bị nổ tung thành từng mảnh nhỏ, sau đó xương cốt không còn!An Bối Nhã nhắm mắt mỉm cười, đối lập với những tiếng thét kinh hoảng, tiếng gào khóc giãy giụa, cô vô cùng bình tĩnh, đôi tay đặt vào hai bên vịn ghế,thân mình an ổn dựa vào chiếc ghế da êm ái của khoang hạng nhất. Thật ra cô vốn không muốn đi chuyến bay này, nói đúng hơn là dựa theo lộ trình, cô lúc này phải hướng Paris, một lòng hướng tới những chuyện lãng mạn. Chỉ là hiện tại xem ra cô không có duyên với lãng mạn rồi. Khóe miệng mỉm cười mang theo nét tự giễu, thân máy bay lao nhanh xuống, áp suất không khí bắt đầu làm cho dạ dày cô quặn thắt khó chịu, màng tai cũng bắt đầu đau giây phút cuối cùng trước khi mất đi ý thức, cô nghĩ đến người kia… Liệu anh có cảm thấy khổ sở trước cái chết của cô không? Không, hẳn là không đâu, anh sẽ âu yếm ôm mĩ nhân của mình, đeo nhẫn cưới cho cô ấy, sau đó cùng nhau nâng chén chúc mừng, người anh ghét rốt cục đã biến mất An Bối Nhã, tôi hận vì sao cô không thể vĩnh viễn biến mất trước mặt kia, từng cao ngạo, dùng cái miệng bễ nghễ mà khinh thị đó, nói với cô. Xem ra thật hợp với nguyện vọng của anh chất lỏng ấm áp từ khuôn mặt chảy xuống, tràn qua cánh môi. Cho dù thái độ thanh thản, nhưng trong lòng cô là tiếc nuối, là mất mát, là bi thương. Cuối cùng… cô vẫn không kịp, không kịp nói với anh rằng… Nè! Em vẫn muốn nói với anh, đây là bí mật trong lòng em —- Tề Thiên Kiêu, em yêu anh. Tề Thiên Kiêu tuân thủ lời cô, không đi tìm cô, chỉ yên lặng để người khác điều tra tin tức của cô. Anh biết cô chuyển tới bệnh viện ở New York, ý chí nghị lực của cô cứng cỏi, quả nhiên không đến một năm, quá trình hồi phục chức năng của cô cũng hoàn thành. Sau đó, cô đến chi nhánh công ty ở New York, mỗi bộ phân làm việc ba tháng, cô dùng năng lực của bản thân để đồng nghiệp thừa nhận cô, sau khi cô tới đó, doanh số bán hàng hàng năm của chi nhánh công ty tăng cao. Hiện tại, cô là giám đốc điều hành của chi nhánh công ty, mặc dù mới hai mươi lăm tuổi, nhưng khôn khéo giỏi giang, quản lý công ty vô cùng tốt. Ngay cả tạp chí thương mại cũng phỏng vấn cô, dù sao tuổi trẻ như vậy, một cô gái phương đông làm giám đốc điều hành cũng hiếm thấy. Duyên phận với nam giới của cô cũng tốt lắm —- anh không ngại cái này, cô bây giờ, tự tin xinh đẹp, chói mắt như ánh mặt trời, đẹp đến kinh người. Tề Thiên Kiêu nhìn tấm ảnh trên tay. Cách mỗi tháng, ảnh chụp của cô sẽ được gửi đến tay anh, mỗi góc độ đều là ảnh chụp lén, anh chỉ có thể nhờ vào những thứ như vậy nhìn cô. Trong ảnh chụp, cô từ xe bước ra, một người đàn ông giữ chặt tay cô, cô hơi ngạc nhiên, quay đầu, nụ hôn của người đàn ông đúng lúc dừng trên môi cô. Anh nhận ra tên kia —- Jess, tên nhóc nhà Brown. Gần đây cô thường đi chung với Jess, ngay cả báo chí tạp chí cũng đưa tin về chuyện xấu của hai người, khiến anh vừa nhìn liền thấy chướng mắt. So với sự đào hoa rực rỡ của cô, năm năm này anh trái lại không chút mảy may gợn sóng, việc hủy bỏ đính hôn với Lina tuy rằng gây chấn động lớn một chút, nhưng anh không trả lời bất cứ điều gì, dần dà, mọi chuyện cũng phai nhạt đi. Anh tập trung vào sự nghiệp, coi như không thấy những cô gái yêu thương nhớ nhung mình, năm năm qua, ngay cả một chuyện phong nhã anh cũng không có. Mà cô, ngược lại rất sung sướng ha! Tề Thiên Kiêu nhếch môi, dứt khoát muốn xé vụn bức ảnh trong tay, muốn bắt sống tên nhóc nhà Brown rồi làm thịt. "Đáng thương chưa kìa! Lại nhìn ảnh chụp rồi" Tề Duy Đức vào thư phòng, ông ngậm tẩu thuốc, ung da ung dung. Tề Thiên Kiêu không muốn để ý đến ông. Từ sau khi An Bối Nhã rời đi, mỗi khi nắm được cơ hội, ông sẽ cười nhạo con trai mình. Nhìn đứa con sắc mặt khó coi, trong lòng Tề Duy Đức hừ lạnh. Đáng đời, lúc người ta ở thì không biết trân trọng! Bây giờ người ta chẳng cần rồi! Hối hận sâu sắc? Không còn kịp nữa! Tề Duy Đức nhả khói, con trai không để ý tới ông, ông cũng chẳng hề gì, tự mình ngồi vào ghế, vô cùng dương dương tự đắc mà lẩm bà lẩm bẩm, "Nghe nói gần đây tình cảm giữa Bối Nhã và con trai nhà Brown tốt lắm, thực sự không tồi, ba cũng thích tiểu tử nhà Brown kia, ít nhất so với tên vô lại nhà ta thì tốt nhiều!" Ông liếc con trai một cái, gõ gõ tẩu thuốc, "Dù con có làm thế nào đi chăng nữa mọi chuyện cũng không thay đổi đâu, Bối Nhã người ta sớm muộn gì cũng là của nhà Brown thôi" "Ông xã, ông đã khỏe lắm rồi đấy!" Carleen ở cửa chợt nghe lời nói như xát muối của chồng, không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười, tiến vào nói giúp con. Năm năm nay tình cảm giữa bà và chồng ngày càng tốt, bà hạ điệu bộ xuống, chủ động giải thích với chồng, mà chồng cũng bắt đầu lại với bà. Lúc này bà mới biết trước đây của Bối Nhã nói đúng, bà chưa từng trả giá hay cố gắng gì cho cuộc hôn nhân này, bà chỉ biết kiêu ngạo mà cố giữ thể diện, mãi đến lúc bỏ kiêu ngạo xuống, bà mới biết bà sẽ nhận được nhiều hơn. Bà cũng cố gắng xây đắp tình cảm với con, đã không còn như trước, lạnh nhạt như băng, không chút yêu mến. Đương nhiên, nếu Bối Nhã ở đây thì càng tốt hơn. "Thế nào? Anh đâu có nói sai." Tề Duy Đức hừ lạnh, "Đúng rồi, vừa nãy ai gọi điện tới vậy?" Carleen liếc về phía con, "Là nhà Brown." Bà thấy lông mày con trai khẽ động. "Nhà Brown? Gọi tới làm gì?" Tề Duy Đức hỏi, thấy con trai cau mày, ông liền vui mừng trong lòng. Carleen lại do dự, "Thì..." Bà lại nhìn con, "Bọn họ gọi tới, muốn để Bối Nhã và con trai họ đính hôn trước." Tay Tề Thiên Kiêu chậm rãi siết chặt, bức ảnh bị anh vo thành một nắm. "Đính hôn?" Tề Duy Đức kinh ngạc hoảng hốt, "Nhanh vậy sao? Em đã gọi điện hỏi Bối Nhã chưa? Ý nó thế nào" "Rồi! Em đương nhiên gọi rồi, Bối Nhã nói, nó không có ý kiến..." Rầm! Tề Thiên Kiêu trong nháy mắt đứng bật dậy, ghế dựa dưới thân vì động tác đột ngột của anh mà ngã ra sau, anh không nói một câu, rời khỏi thư phòng. Con trai đi rồi, Tề Duy Đức liền vui vẻ cười to. "Anh nha!" Carleen không vui nhìn chồng, nhưng cũng không nhịn được mà khẽ cười, "Đùa giỡn con như vậy có được không?" "Có gì không được!" Tề Duy Đức hừ một tiếng, hoàn toàn nản với con trai, "Bằng không để nó tiếp tục nhìn ảnh chụp năm năm nữa à?" Thật vô dụng, Bối Nhã bảo nó đừng đi tìm liền thực sự không đi tìm, thế mà là đàn ông à? "Nó có thể chờ, lão già này cũng không thể chờ." Ông vẫn còn muốn ôm cháu mà! Đây là, Tề Duy Đức giống như nghĩ đến điều gì, đột nhiên cười rộ lên. "Sao thế?" Tràng cười của chồng khiến Carleen cảm thấy ù ù cạc cạc. "Carleen này, anh nghĩ trước đây Bối Nhã đã nói một câu với anh." "Nói gì cơ?" Tề Duy Đức cười ha ha, nháy mắt mấy cái với vợ, "Con bé nói, nó sợ là đến lúc đó đứa con ngu ngốc nhà ta sẽ khóc lóc cầu xin nó trở về." "Cám ơn đã đưa em về" An Bối Nhã quay đầu mỉm cười với Jess. mở cửa chuẩn bị xuống xe. "Bối Nhã." Jess giữ chặt tay cô, thâm tình nhìn cô, "Ngày mai là cuối tuần, có muốn ra ngoài chơi không, anh tới đón em?" "Jess." An Bối Nhã hơi nhíu mày, cô đã thẳng thắn nói chuyện với Jess rồi, bọn họ có thể làm bạn, chỉ có thể làm bạn, không có cái khác. Thế nhưng Jess vẫn không buông tha, mặc kệ cô nói mấy lần, vẫn kiên trì theo đuổi cô. "Bối Nhã, đừng từ chối anh được không?" Jess nắm chặt tay cô, "Anh biết trong lòng em có người khác, nhưng anh không quan tâm, anh có tự tin, có thể khiến em quên hắn đi." Quên đi? Nếu thật sự có thể dễ dàng như vậy, cô sẽ không sống đến hai đời, trong lòng lại chỉ có một người đàn ông. An Bối Nhã rút tay ra, mỉm cười với Jess, biết mình nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng, cô xuống xe, hướng về phía Jess vẫy tay. "Bái bai" "Bối nhã, anh sẽ không từ bỏ đâu." Jess kiên định nói với cô. Cô không nói gì nữa, chỉ vẫy tay, sau đó đi vào căn hộ. Đi đến trước thang máy, cô rút thẻ chip ra quẹt một cái, cửa thang máy mở ra, cô bước vào. Khu nhà này bố trí thang máy cho từng nhà, từng thang máy sẽ chỉ đến được tầng lầu của mình, mỗi căn hộ có một thẻ chip riêng, ngoại trừ bản thân, không ai có thể đi vào phòng ốc của mình. Hơn nữa có bảo vệ trông coi hai mươi bốn giờ, môi trường xung quanh thanh tịnh và tươi đẹp, tuy bảng giá cao, nhưng vừa rao bán đã bị tranh hết sạch. Cửa thang máy mở ra, đập vào mắt chính là không gian rộng lớn, cửa thang máy, cũng là cửa phòng ở. An Bối Nhã nhướng mày, không ra khỏi thang máy. Nghe tiếng mở cửa, người đàn ông đứng trước cửa sổ xoay người, hai người yên lặng nhìn nhau, không nói một câu. Một lát sau, An Bối Nhã tiến vào phòng, ném túi tắm lên sô pha, ung dung bình thản nhìn anh. "Sao anh lại đến?" Cô không hỏi anh vào bằng cách nào, căn hộ này là do Tề thị rao bán, mà tầng lầu cô ở này vốn thuộc về anh. Thẻ chip có hai cái, một thẻ đã dùng, là cô cầm đi. Tề Thiên Kiêu bình tĩnh nhìn cô — tuy đã sớm nhìn thấy bộ dáng hiện tại của cô qua ảnh chụp, nhưng mà, cái đó vẫn không giống thực. Cô đẹp hơn trong ảnh, vẫn là một mái tóc ngắn mong mỏng, mặc quần áo sáng màu, khuôn mặt biểu lộ nét tự tin, sự cao ngạo trong mắt vẫn không thay đổi, nét bất tuân khi nhìn anh vẫn thế. Cô như vậy, khiến lòng anh rối loạn. Anh không nói lời nào, An Bối Nhã chẳng lên tiếng, cô đi tới quầy bar, rót cho mình một ly rượu Rum, sau đó xoay người dựa vào quầy bar, vừa uống rượu vừa nhìn anh. Cô còn tưởng anh muốn cả đời như một tên biến thái rình rập cô trong bóng tối, cầm tấm ảnh của cô, giống kẻ đáng thương như si ngốc nhìn cô. Năm năm không gặp, cô còn tưởng anh sẽ vĩnh viễn không xuất hiện. Hồi lâu, Tề Thiên Kiêu rốt cục mở miệng, "Con trai nhà Brown đưa em về nhà?" Anh đã thấy cô từ xe bước ra, anh chẳng lạ gì chiếc Porsche kia. "Đúng vậy!" Lắc lắc ly rượu, An Bối Nhã gật đầu. "Em thích hắn?" An Bối Nhã chống nạnh, suy nghĩ một chút, sau đó nhếch môi, "Không ghét." "Em yêu hắn?" "Hừm... Anh thử nói xem?" Cô lại không đánh, cười hỏi lại. "Em đồng ý đính hôn với hắn?" Đính hôn? Có à? Sao cô không biết nhỉ? An Bối Nhã nhìn anh, anh nhìn cô chăm chú, khuôn mặt tuấn tú căng thẳng. Chẳng lẽ anh nghe tin cô và Jess đính hôn, cho nên mới đến New York? Vậy nếu không có chuyện đính hôn, anh sẽ không tới sao? "Ưm..." Cô rũ mắt uống rượu, không trả lời. Nhưng cô không trả lời trong mắt Tề Thiên Kiêu cũng giống như ngầm thừa nhận, lửa giận luôn kiềm nén rốt cuộc thiêu đốt hoàn toàn. Anh đi về phía cô, thô bạo ôm cô. "A!" Chén rượu trên tay rơi xuống, làm bẩn thảm lông tơ màu trắng trên sàn, cô mất hứng nhíu mày, "Tề Thiên Kiêu!" Tấm thảm này cô vất vả lắm mới tìm được, cô rất thích mà! Tề Thiên Kiêu dùng sức giữ chế trụ người cô, con mắt giận dữ nhìn thẳng cô, "Anh không cho phép, không có sự cho phép của anh, em không thể lấy ai hết!" "Anh là ai hả?" An Bối Nhã trừng anh, không phép tắc nói "Anh dựa vào cái gì mà quản tôi? Anh là gì của tôi chứ? Ngài Tề!" "Anh..." An Bối Nhã đẩy anh ra, nâng cằm, cao ngạo nhìn anh, "Anh sao nào? Giống như tên lưu manh vào nhà người ta, nói mấy lời chả ra đâu vào đâu, quái gở, Tề tiên sinh, không phải anh rất khinh thường tôi sao? Không phải anh bảo tôi đừng yêu anh sao? Không phải anh bảo tôi là loại con gái thấp hèn dâng tới tận cửa sao?" Cô lấy lời nói của anh từng cái từng cái trả lại cho anh. Tề Thiên Kiêu không còn lời nào để nói, chỉ có thể lặng im. "Tại sao không nói gì? Anh câm điếc à!" An Bối Nhã lại đắc lý bất nhiêu nhân.* Tục ngữ ý chỉ việc trong tranh chấp chỉ cần có lý lẽ sẽ không nhượng bộ. "Rất xin lỗi." Anh đột nhiên mở miệng nói câu xin lỗi, con ngươi đen nhìn cô thật sâu, thanh âm hơi khàn, "Bối Nhã, rất xin lỗi." An Bối Nhã lại không tiếp nhận, cô cười lạnh với anh. "Đừng nói rất xin lỗi với tôi, anh cho là nói xin lỗi sẽ có ích gì sao? Anh cho là nói xin lỗi có thể bù đắp tất cả sao? Anh cho là nói xin lỗi, có thể giảm bớt thương tổn của tôi sao? Anh cho là nói xin lỗi, đứa bé của tôi sẽ trở về sao?" "Bối Nhã..." "Đừng gọi tôi." An Bối Nhã lạnh lùng trừng mắt nhìn anh, "Đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh." Cô xoay người đưa lưng về phía anh. Tề Thiên Kiêu không bỏ đi, anh dang tay ôm lấy cô. "Tề Thiên Kiêu!" Cô giãy dụa, lại không đẩy được tay anh ra, cô tức giận tới mức dùng chân đá anh, cắn anh, lại chỉ nhận được cái ôm càng dùng sức của anh. "Thực xin lỗi, Bối Nhã, thực xin lỗi..." Anh không ngừng nói bên tai cô. Cô không ngừng, chỉ là không ngừng giãy dụa, đá anh đánh anh cắn anh, cánh tay anh toàn là vết cắn do cô để lại, thâm tím rớm máu. Mà anh, còn đang xin lỗi bên tai cô. Cô chậm rãi dừng động tác, vừa mới kích động nên ngực cô phập phồng không ngừng, thở dốc không thôi. "Thực xin lỗi, thực xin lỗi..." Tiếngthầm thì bên tai làm cô nhắm mắt lại, cắn cắn môi, cô xoay người, mở miệng cắn môi anh. Môi mỏng bị cô cắn đến chảy máu, Tề Thiên Kiêu vẫn không phản kháng, chỉ trầm tĩnh nhìn cô, giống như một cậu bé phạm lỗi, muốn xin cô tha thứ. Cô không nhìn anh, cúi đầu hướng gáy anh dùng sức cắn một cái. Anh ôm cô, mặc cho cô cắn, hàm răng cắm vào thịt, mặt anh không đổi sắc, cho dù cô cắn thật sự rất tàn nhẫn, hoàn toàn không nề nang gì. Rất lâu sau đó, An Bối Nhã mới buông ra. Cổ anh sớm bị cô cắn đến chảy máu, dấu răng lõm vào thật sâu. "Tôi không cần anh nói xin lỗi." Khuôn mặt cười oán hận, cô cúi đầu nói. "Ừm!" Anh đáp nhẹ. "Vì sao bây giờ mới tới tìm tôi?" "Em bảo anh đừng tìm anh." Giọng anh ẩn chứa chút uất ức. Cô bảo anh đừng tìm cô, anh đành phải ngoan ngoãn nghe lời. Lời anh nói lại rước lấy một nhát cắn của cô. "Anh lại nghe lời như vậy từ bao giờ thế?" Bảo anh đừng tìm anh liền thực sự không tìm, trước kia cô bảo anh yêu cô, sao anh lại không yêu cô nhỉ! "Thực xin lỗi..." Nhận lỗi lại rước lấy nhát cắn tức giận của cô. "Cũng bảo anh đừng giải thích mà!" Không phải nghe lời sao? Bây giờ lại không nghe lời rồi. Tề Thiên Kiêu há mồm, lại yên lặng đem những lời muốn nói nuốt vào, anh biết cô cáu kỉnh với anh, không sao, anh để cô ầm ĩ. Chỉ cần cô chịu để ý đến anh, anh tùy cho cô cắn. "Không phải lỗi của anh." Một lát sau, An Bối Nhã rầu rĩ nói. "Ừm!" Anh biết cô chỉ chuyện đứa bé, ánh mắt hiện lên ý dịu dàng. Cô gái này, từ trước đến nay sẽ không sẵn sàng đổ lỗi cho anh. "Năm năm, anh có nhớ tôi không?" "Có!" Rất nhớ rất nhớ. "Có làm chuyện xấu không?" "Không có." Năm năm này một nửa phụ nữ anh cũng không dính. "Trong nhà ổn không?" "Có!" Anh chung sống với ba mẹ không tồi, tuy rằng ông cụ bất cứ lúc nào có cơ hội cũng lạnh lùng trào phúng, nhưng ông cũng lớn tuổi rồi, anh không so đo với ông. "Anh chỉ biết có thôi à?" Cô không hài lòng đấm anh. Anh nở nụ cười, "Bối Nhã, gả cho anh nhé?" Cô ôm cổ anh, không nói lời nào, mà anh cũng không vội, liền ôm cô, lẳng lặng chờ đợi. Rất lâu sau, cô mới cúi đầu nói bên tai anh "Được." Rồi ôm chặt anh — hoàng tử của chính văn Lời của TrinhTrinh Ta nói tác giả viết tới đây là hay rồi, còn muốn viết tiếp thì viết thêm cái vĩ thanh ngọt ngào cho nữ chính sống lại né luôn được vụ máy bay rơi để happy ending luôn. Tự nhiên lòi đâu ra thêm cái phiên ngoại trớt quớt chi chời. Các bạn đọc thêm vĩ thanh là được rồi, đừng dại dột bước chân qua phiên ngoại nha. 😬

truyện bí mật độc quyền